Hoài niệm tình đầu đánh mất...
Đêm xui anh ra góc cầu Đăk La
Buông cô đơn xuống dòng sông yên ả
Bao cặp say
yêu thả hồn nghiêng ngả
Gió trở mình xao xác tiếng chơi vơi!
Nước ngửa mặt đú đởn rủ nhau
bơi
Vất mặc
anh với bóng buồn nhăn nhó
Trăng lơ
đãng lỉnh đi chơi với gió
Chẳng dành phần một chút
sáng yêu thương
Hình như
có người tình cờ qua đường
Vì hiếu kỳ hay vô tình thương hại?
Mắt ném
ngang một thoáng nhanh dừng lại
Phía góc
cầu nơi anh với... cô đơn
Sông lắng dần đáy đêm rộng sâu hơn
Nước mệt mỏi nằm nghiêng ôm nhau ngủ
Chỉ còn
anh và bóng mình ủ rũ
Với nỗi lòng buồn thổn thức đẫm sương
Anh ra
cầu tìm nhặt lại bóng em
Của
những đêm hai đứa mình chung bóng
Sông quá
hẹp mà lòng anh thì rộng
Kỷ niệm
bới tìm nát đống lãng quên
Đêm lại
đêm và lại tiếp những đêm
Anh ra
cầu lại một mình ngồi đó
Như kẻ dở người trốn
tìm quá khứ
Bên dòng
đời hiện tại lặng lờ trôi ...
Tháng 3/2015
Xuân Môn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét