Hai ta chung một lời thề
Hẹn đường 17(2)
mãi kề Sông Chanh(3)
Nửa em giữ nửa trao anh
Nửa ra tiền tuyến nửa thành
hậu phương
Bao năm lăn lộn chiến
trường
Ngược lằn sinh tử xuôi
đường rủi may
Nửa lời thề nguyện không
thay
Vững niềm tin xẻ dọc
ngày đạn bom
Ngày về tuổi bạc màu son
Khó giầu - Tay mắt không
còn đủ đôi
Phần chưa mất báo tử rồi
Một tôi sống chết - hai
tôi một sầu
Đau hơn ngưỡng có thể
đau
Tình xưa đứt ruột qua cầu
trái duyên
Đường 17 mãi thanh niên
Ôm Sông Chanh chảy ngọt miền
ru nôi
Giờ: Anh, tay, mắt lẻ
đôi
Nửa lời thề mất một đời để quên
Nỗi đau hoàn cảnh gây nên
Em đâu lỗi… để bắt đền
thề xưa!
Tháng 07/2018
Xuân Môn
P/s: - (1) Cảm tác khi biết chuyện có người lính Cụ Hồ bị địch phục kích bắn
bị thương, bắt tra tấn dã man và giam tù vẫn không khuất phục; đơn vị thấy anh
bị mất tích trong đạn bom, nhận định đã hy sinh nên báo tử về địa phương. Ngày
đất nước hòa bình, được giải thoát, anh trở về quê; người yêu xưa chờ anh hết
tuổi xuân, gia đình chị nghĩ anh đã hy sinh, nên nửa khuyên, nửa ép chị lấy người
không có tình yêu làm chồng... Chiến tranh đã qua đi hơn 40 năm, ngoại thương
có thể đã liền sẹo nhưng những vết thương lòng vẫn suốt đời rỉ máu… đau đớn
- (2), (3) Sông Chanh Dương và Đường 17 qua
nhiều xã của huyện Vĩnh Bảo, Hải Phòng
* Ảnh mượn trên mạng Internet chỉ mang
tính minh họa