Chị Đủ – em Gạo**, mong nhà ấm no
Đất cằn thương hiểu thân cò
Mẹ ôm mơ ước gửi cho con mình
Chị hiền nhường hết em xinh
Có người ý chị vướng tình em vương
Thương hoa Gạo rụng đầy đường
Hạ đành thắt ruột tránh, nhường xuân qua
Vui duyên hoa Gạo đỏ nhòa
Buồn bông Đu Đủ tháng ba nghẹn cười
Trời già thật khéo trêu ngươi
Tơ tình đứt vẫn buộc người đa mang
Cắm sào hờ hững đò ngang
Mặc cho nắng hạ bẽ bàng qua
sông
Lửa hoa Gạo thắp đêm hồng
Có hay Đu Đủ rũ bông xuống mùa
Xưa lo Gạo thiếu... nay thừa
Ước mơ mẹ Đủ... đâu vừa nỗi
đau
Tháng ba nằm úp trôi mau
Áo Nàng Bân chẳng cho nhau đan
cùng
Người lo rào lối đi chung
Thấu chăng còn kẻ lạnh lùng
tháng ba... !
Tháng 3/2018
Xuân
Môn
P/s: * Cảm tác khi được nghe chuyện tình có thật của
hai chị em tên Đủ và Gạo mấy chục năm về trước (em còn sống, chị mới
mất) - là hàng xóm nhà ngoại tôi.
** Hoa Đu Đủ và hoa Gạo là tên hai loại hoa thường nở ở một số làng quê nước ta.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét