(Kính tặng
những người phụ nữ Việt Nam trung hậu...)
Đang say trăng mật... một đêm**
Anh đi, trăng lẻ bóng thềm bơ vơ
Tóc thề buông xõa đợi chờ
Cửa xuân cài chặt hững hờ gió mưa
Vắng chồng, chiều nhịn cho
vừa
Đứng ngồi đâu chị cũng thừa,
lệch đôi
Ngày dài thả bóng đơn côi
Xuân thì đếm giọt tình rơi đắng
lòng
Gối đầu vào những đêm đông
Mơ chồng dỗ giấc mộng nồng
thêm say
Anh đi biền biệt bao ngày
Chị mang thương nhớ chất đầy
tháng năm...
Vào đêm hoa phượng rụng thầm
Máu anh nhuộm đất... đỏ mầm
xanh vươn
Khăn tang thắt chặt đau thương
Tóc thề vấn lại chân hương chôn
thề
Mẹ chồng đau bệnh dầm dề
Nâng niu chăm bẵm chẳng nề từ
nan
Em chồng ăn học miên man
Chắt chiu đắp đổi chu toàn động
viên
Mẹ cười thanh thản cửu tuyền
Em vui hạnh phúc trong miền ấm êm
Cho người hát lý hay thêm
Đàn bầu chị gẩy khúc quên đời
mình
Một đêm chồng vợ... trọn tình
Một đời vì nghĩa hy sinh thờ
chồng
Tóc thề bạc trắng mùa đông
Tình xuân vẫn ngát xanh lòng chị
dâu... !
Tháng 7/2015
Xuân Môn
Chú thích: * Câu
chuyện có thật về anh họ tôi - người lính thời chiến được nghỉ phép trước khi
đi B (Miền Nam); Chiều theo ý cha mẹ, trong 07 ngày phép anh phải tìm hiểu, dạm, hỏi, cưới vợ. Sau đúng 01 đêm
trăng mật, anh phải trả phép vào Nam chiến đấu và đi mãi không về. Anh hy sinh,
chị ở góa thờ chồng nuôi mẹ chồng liệt, 3 em chồng nhỏ ăn học (đều học hết Đại
học); thay anh dựng vợ gả chồng cho các em...