2016-01-17 | Cửa mùa xuân

Tìm Kiếm

23 thg 1, 2016

CHỊ DÂU TÔI!



              (Kính tặng những người phụ nữ Việt Nam trung hậu...)
  Đang say trăng mật... một đêm**
Anh đi, trăng lẻ bóng thềm bơ vơ
Tóc thề buông xõa đợi chờ
Cửa xuân cài chặt hững hờ gió mưa

Vắng chồng, chiều nhịn cho vừa
Đứng ngồi đâu chị cũng thừa, lệch đôi
Ngày dài thả bóng đơn côi
Xuân thì đếm giọt tình rơi đắng lòng

Gối đầu vào những đêm đông
Mơ chồng dỗ giấc mộng nồng thêm say
Anh đi biền biệt bao ngày
Chị mang thương nhớ chất đầy tháng năm...

Vào đêm hoa phượng rụng thầm
Máu anh nhuộm đất... đỏ mầm xanh vươn
Khăn tang thắt chặt đau thương
Tóc thề vấn lại chân hương chôn thề

Mẹ chồng đau bệnh dầm dề
Nâng niu chăm bẵm chẳng nề từ nan
Em chồng ăn học miên man
Chắt chiu đắp đổi chu toàn động viên

Mẹ cười thanh thản cửu tuyền
Em vui hạnh phúc trong miền ấm êm
Cho người hát lý hay thêm
Đàn bầu chị gẩy khúc quên đời mình

Một đêm chồng vợ... trọn tình
Một đời vì nghĩa hy sinh thờ chồng
Tóc thề bạc trắng mùa đông
Tình xuân vẫn ngát xanh lòng chị dâu... !

                                   Tháng 7/2015
                                               Xuân Môn
Chú thích: * Câu chuyện có thật về anh họ tôi - người lính thời chiến được nghỉ phép trước khi đi B (Miền Nam); Chiều theo ý cha mẹ, trong 07 ngày phép anh phải  tìm hiểu, dạm, hỏi, cưới vợ. Sau đúng 01 đêm trăng mật, anh phải trả phép vào Nam chiến đấu và đi mãi không về. Anh hy sinh, chị ở góa thờ chồng nuôi mẹ chồng liệt, 3 em chồng nhỏ ăn học (đều học hết Đại học); thay anh dựng vợ gả chồng cho các em...


19 thg 1, 2016

ƯỚC GÌ?



              (Ước... mẹ già qua cơn bạo bệnh...)

Cau xanh vẫn thắm trầu cay
Mẹ như tầu úa gió lay muốn rời
Rốc* gầy co quắp bùn ôi
Thương con cam chịu cả đời bò ngang

Quanh năm giấu cái lỡ làng
Mà không trốn được bẽ bàng bám theo
Mùng tơi mang tiếng rớt nghèo
Mẹ thân mướp đắng đành leo giàn sầu

Vì con nên chẳng dám đau
Sớm khuya làm trước ăn sau một mình
Oằn vai mẹ gánh chữ tình
Lưng còng câu mãi bóng mình đa mang

Hoàng hôn ơi! chớ vội vàng
Chiều ơi! đừng tắt nắng tàn cuối xuân
Cạn dầu đèn mẹ lụi dần
Cố le lói sáng hết phần đêm con

Tiệc thiên hạ lẫn bồ hòn**
Riêng cơm của mẹ luôn ngon ngọt ngào
Mẹ ơi! dù cõi mơ nào
Nếu không có mẹ con vào... như không

Ước gì trời nhốt bão giông
Để đời không phải sắc không vô thường
Ước gì còn mãi mẹ thương
Cho con khỏi lạc lẻo đường quê xưa... !
                                
                                                                        Tháng 7/2015
                                                                           Xuân Môn

Chú thích: * Rốc: Tiếng gọi con cua đồng ở một số vùng quê phía bắc
                   ** Bồ hòn: Là trái bồ hòn có vị rất đắng



17 thg 1, 2016

VỢ CHỒNG GIÀ



                    




Vợ chồng già hiền lành không có con
Như ghế hai chân thèm thêm điểm tựa
Hơn bốn mươi lần mùa đông gõ cửa
Tháng năm cào làm sẹo gốc mai côi

Thương tuổi già gặp trái gíó trở trời
Vợ chồng yếu thay phiên nhau bệnh ốm
Bà cạo gió, xông hơi khi ông cúm
Ông đấm bóp, cháo hành lúc bà đau

Đi chợ ít tiền, bà cân nhắc hơi lâu
Ông bồn chồn đau ghế ngồi trông ngóng
Khám bệnh người đông nên ông muộn bóng
Bà thấp thỏm ra vào đứng đợi mong

“Con chăm cha không bằng bà chăm ông”
Con không có... chăm cả phần con cái
Có lần đau bà tưởng không qua khỏi
Dặn tìm người thay bà... bạn chăm ông

Vợ chồng nghèo như vạt nắng cuối đông
Cải ngồng già vẫn đơm vàng tháng chạp
Lối xóm đi về tiếng cười ấm áp
Gốc mai già xuân hết muốn vương hoa...

Ông đột ngột “đi”  bỏ lại mình bà
Nước mắt người đi nhiều hơn người ở
Ghế một chân giờ thiếu hai điểm đỡ
Nhà một mình bà cô quạnh chông chênh

Vạn năm chân tu duyên phận mới thành
Trời cho duyên còn so đo... kiếp số
Giọt buồn bà nhỏ loang chiều viếng mộ
Khấn xin người... được chồng vợ kiếp sau!

                                 Tháng 1/2016                                    Xuân Môn