(Ước... mẹ già qua cơn bạo
bệnh...)
Cau xanh vẫn
thắm trầu cay
Mẹ như tầu úa
gió lay muốn rời
Rốc* gầy co
quắp bùn ôi
Thương con cam
chịu cả đời bò ngang
Quanh năm giấu cái
lỡ làng
Mà không trốn
được bẽ bàng bám theo
Mùng tơi mang
tiếng rớt nghèo
Mẹ thân mướp
đắng đành leo giàn sầu
Vì con nên
chẳng dám đau
Sớm khuya làm
trước ăn sau một mình
Oằn vai mẹ gánh
chữ tình
Lưng còng câu
mãi bóng mình đa mang
Hoàng hôn ơi!
chớ vội vàng
Chiều ơi! đừng
tắt nắng tàn cuối xuân
Cạn dầu đèn mẹ
lụi dần
Cố le lói sáng
hết phần đêm con
Tiệc thiên hạ
lẫn bồ hòn**
Riêng cơm của mẹ
luôn ngon ngọt ngào
Mẹ ơi! dù cõi
mơ nào
Nếu không có mẹ
con vào... như không
Ước gì trời
nhốt bão giông
Để đời không
phải sắc không vô thường
Ước gì còn mãi
mẹ thương
Cho con khỏi
lạc lẻo đường quê xưa... !
Tháng
7/2015
Xuân
Môn
Chú thích: * Rốc: Tiếng gọi con cua đồng ở một số vùng quê phía bắc
** Bồ hòn: Là trái bồ hòn có vị rất đắng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét