Vô tình... cuối
dốc thu mờ
Gặp em nhặt
nắng bên bờ cô đơn
Mắt bồ câu ướt
dỗi hờn
Dáng thu mộng
mị chập chờn liêu trai
Lòng nghe như
gió thở dài
Lá vàng ngơ
ngẩn rụng ngoài hoàng hôn
Muốn ngăn dòng
lệ thầm tuôn
Vô tình tôi
vấp... nỗi buồn em phơi
Đưa tay chạm
phải bồi hồi
Em nghiêng bóng
đổ vào tôi giọt chiều
Em đào mộ gió* chôn... yêu
Tôi người từ
phía cô liêu... trở về
Tình cờ bắt
được câu thề
Tình yêu sét
đánh tan mê cuối trời
Phận duyên sao
khéo trêu người
Vô tình... tình
buộc em – tôi... hữu tình!
Tháng
10/2015
Xuân Môn
Chú thích: Mộ gió* là
những nấm đất mà người thân đắp lên để tưởng niệm người đã khuất vì
không tìm được thi hài để an táng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét