Vợ chồng già hiền lành không có con
Như ghế hai chân thèm thêm điểm
tựa
Hơn bốn mươi lần mùa đông gõ cửa
Tháng năm cào làm sẹo gốc mai côi
Thương tuổi già gặp trái gíó
trở trời
Vợ chồng yếu thay phiên nhau bệnh ốm
Bà cạo gió, xông hơi khi ông cúm
Ông đấm bóp, cháo hành lúc bà đau
Đi chợ ít tiền, bà cân nhắc hơi lâu
Ông bồn chồn đau ghế ngồi trông ngóng
Khám bệnh người đông nên ông muộn bóng
Bà thấp thỏm ra vào đứng đợi mong
“Con chăm cha không bằng bà chăm
ông”
Con không có... chăm cả phần con cái
Có lần đau bà tưởng không qua khỏi
Dặn tìm người thay bà... bạn chăm
ông
Vợ chồng nghèo như vạt nắng cuối đông
Cải ngồng già vẫn đơm vàng tháng chạp
Lối xóm đi về tiếng cười ấm áp
Gốc mai già xuân hết muốn vương hoa...
Ông đột ngột “đi” bỏ lại mình bà
Nước mắt người đi nhiều hơn người ở
Ghế một chân giờ thiếu hai điểm đỡ
Nhà một mình bà cô quạnh chông chênh
Vạn năm chân tu duyên phận mới thành
Trời cho duyên còn so đo... kiếp số
Giọt buồn bà nhỏ loang chiều viếng mộ
Khấn xin người... được chồng vợ kiếp sau!
Tháng 1/2016 Xuân Môn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét