Trời xanh bỗng sập dông mưa?
Dập vùi mộng đẹp mới
vừa chiêm bao
Anh “đi” vội với trăng
sao
Bỏ em đứt gánh chênh
chao bên đường
Bỏ con đầu cỏ treo
sương
Mẹ già cau úa cuối
vườn gió lay
Thiếu anh ngày mỏng
đêm dầy
Nhớ thương quằn quại
xuân gầy tủi xưa
Nghiêng rằm đổ ánh
trăng thừa
Em quăng nhan sắc vất
bừa tuổi xoan
Tình xanh lặn lội đa
đoan
Phù dung vừa nở vội
tàn héo hon
À ơi... dỗ mẹ...ru con!
Lời ru úp mặt nấc mòn
tháng năm
Tơ vương vò nát ruột
tằm
Đớn đau rỉ máu tình
dằm truân chuyên
Hóa vàng đưa tiễn nhân
duyên
Vùi chôn kỷ niệm xuống
miền thương đau
Kiếp này... ngàn vạn
kiếp sau
Nỗi lòng góa phụ mang
màu trắng tang... !
Tháng 10/2015
Xuân
Môn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét